Bạn không biết phải làm gì, đáng lẽ nó phải hoàn thành sớm hơn bạn nghĩ, bạn bị nhấn chìm bởi những ý nghĩ tiêu cực bao quanh, những ý nghĩ kiểu như: mình không thể làm kịp việc này trong thời gian ngắn như thế, trông mình thật thảm hại trong mắt đồng nghiệp. Bạn thất vọng, nghi ngờ chính bản thân mình.

Đó chính xác là những gì mà tớ đang trải qua, tình hình thực sự là rất tồi tệ, lâu lắm rồi mình không viết bài. Biết rằng chẳng hay ho gì khi viết về cái chủ đề tiêu cực này, nhưng vẫn muốn viết ra, mình đang bị chậm dự án đầu tiên khi bước vào công ty mới. Có lẽ bạn đã từng như mình, hoặc nếu bạn đang là sinh viên, thì có thể sẽ có lúc bạn trong tình trạng chới với chán nản như mình bây giờ.

Lưu ý: Bài viết mang tính chất thuần cảm xúc chủ quan, không phải chia sẻ kinh nghiệm hay mang nội dung technical.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Tớ đã tự hỏi mình câu hỏi trên, chuyện gì đang diễn ra vậy? và mình không có câu trả lời, trong trạng thái hỗn loạn, mình không thể xác định được cái gì đang diễn ra, chỉ biết rằng tiến độ dự án đang rất chậm và không có xu hướng cải thiện được bao nhiêu. Đáng lẽ ra mình phải lường trước được những khó khăn sẽ gặp phải, đáng lẽ ra project này cần nhiều thời gian hơn thế, kéo theo ảnh hưởng cả team marketing khi chưa có sản phẩm để quảng bá. Đầu óc bạn bị đóng băng, bạn nhận thấy rằng mình không thể giải quyết những vấn đề từng được xem là dễ nhất, bạn thấy mọi thứ phức tạp hơn bạn nghĩ rất nhiều.

Vậy nguyên nhân đến từ đâu?

Bây giờ, khi đang ngồi viết bài này, khi đã bình tĩnh nhìn lại vấn đề một cách khách quan, mình nhận ra rằng áp lực không phải đến từ đồng nghiệp hay cấp trên, mà nó đến từ chính bản thân mình, còn gọi là tự mình hại mình. Trong một khoảng thời gian khá dài tớ bị xoay quanh bởi những ý nghĩ tiêu cực và nặng nề, kiểu như: mình làm hỏng dự án này rồi, trông mình thật thảm hại trong mắt đồng nghiệp, đến mức có lúc tự hỏi mình một câu ngớ ngẩn rằng: thực sự mình có biết viết code không? Thất vọng về bản thân và cảm giác thất bại lan dần ra, động lực làm việc cạn dần đi, thế là cái vòng luẩn quẩn cối xay diễn ra, chậm càng chán, chán càng chậm.

Ngay từ khi bắt đầu dự án này, mình đã cảm giác rằng nó sẽ mất nhiều thời gian hơn dự kiến, đáng lẽ mình phải nêu được ra những khó khăn sẽ gặp phải để tìm cách, như thêm người chẳng hạn. Nhưng mình đã không làm được, im lặng rồi lo lắng. Kết quả tất yếu của việc ước lượng sai thời hạn thì ai cũng đoán được rồi, tất nhiên không ai đoán trước được tương lai, nhưng ước lượng sai lệch quá nhiều thì là một thảm họa.

Giao tiếp với team không tốt

Tớ đã cố biện minh cho mình rằng mình đã cố gắng hết sức nhưng tại cái này, tại cái kia mà quên mất tại chính cách giao tiếp không tốt với các thành viên trong team, mới vào công ty được 2 tháng, mình đã cố hòa nhập nhưng xem ra vẫn chưa được bao nhiêu, đáng lẽ ra chỉ cần một cuộc nói chuyện ngắn với anh em, mình sẽ hiểu nhanh vấn đề hơn, và giải quyết nó sớm nhất có thể, không phải làm đi làm lại, nhưng mình đã không làm thế.

Kết

Tớ thấy viết là một cách rất hay để xả stress, trong khi viết, chúng ta nhìn nhận vấn đề khách quan hơn, rõ ràng và tổng quát hơn rất nhiều. Bài viết chỉ là chút ghi lại, như đã nói, để xả stress, vì đây thực sự là quãng thời gian tồi tệ với mình, mà thật ra tình hình nó cũng không phải là tồi tệ lắm, tại tự mình nghĩ thế thôi.