Tôi không phải là chuyên gia về phần cứng, nên bài viết này tôi sẽ chẳng viết về hiệu năng, sự tiện dụng, độ mỏng của cái nào, tôi chỉ viết về chuyện tôi đã chuyển sang dùng máy bàn mà thôi.

Tôi đã chuyển công việc chính từ laptop sang máy bàn được 2 năm, đã có người đưa ra đủ lý do vì sao nên dùng laptop, nhưng tôi vẫn thấy happy với quyết định của mình.

Trước đây, cái laptop là vật bất ly thân của tôi, tôi yêu quý nó lắm, tất nhiên tôi sẽ cho nó vào một cái balo thật cẩn thận, đi đâu tôi cũng mang nó theo .

Rồi đến một ngày tôi tự hỏi rằng: Từ khi nào trên lưng của tôi luôn có một cục sắt nặng nề như vậy? Tôi là một con người cơ mà?

Trước đây, tôi có thể mang laptop ra quán cafe và chụp đăng một tấm ảnh so deep lên facebook với caption lởm đời như: “working on top of Hanoi…” thì bây giờ chỉ còn tôi và Hà Nội. Tôi bắt đầu nhận ra Hà Nội đẹp lắm, Hà Nội lâu nay vẫn đẹp, chỉ vì cái laptop mà tôi không nhận ra mà thôi.

Trước đây tôi làm việc trên laptop ở bất cứ đâu, lang thang vô định, trông thì có vẻ bận thật đấy, nhưng chỉ là vài việc con con cho mình cảm thấy bận mà thôi. Cái không khí ồn ào ở quán cafe tôi ngồi nó không làm tôi tập trung được, tôi khó chịu khi bàn bên có đứa trẻ con khóc, tôi chửi rủa cái thằng nhân viên mở nhạc quá to. Còn bây giờ tôi phải dính chân ở phòng làm việc, hơi bất tiện một chút, nhưng nó là khoảng không tuyệt vời.

Laptop vs desktop

Tôi có một thói quen mà tôi cho là xấu, đó là làm việc ở trên giường, mọi thứ có vẻ ổn, nhưng cái giường êm, cái chăn ấm, cái cảm giác thoải mái làm tôi phân tâm, quyến rũ, níu kéo tôi lại, ý chí giảm hẳn. Một chiến binh không thể nào xông lên giết kẻ địch khi có một cô gái ở bên cạnh được.

Chuyển từ laptop sang máy bàn, thật ra nó là hành trình kết nối với chính bản thân mình, tìm lại chính mình. Một ranh giới rõ ràng trong tôi, đâu là cuộc sống và đâu là công việc. Tôi có thể ngủ cả ngày, nhưng khi đã vào phòng làm việc, chỉ có tôi và những dòng code.

Chuyển từ laptop sang máy bàn, nó lại là hành trình kết nối với những người xung quanh, Tôi cũng có thể nhìn thẳng vào mắt người đối diện, hay ngồi thoải mái làm vài cốc bia cùng những người bạn của tôi. Tôi lập ra một hội kết bạn, phượt, nơi chúng tôi có những buổi dã ngoại tuyệt vời, và từ đó tôi tìm thấy và yêu vợ của tôi hiện nay.

Tôi tắt máy tính, bước ra khỏi phòng làm việc, tôi trở về kẻ ngây dại nhìn mọi thứ xung quanh đầy lạ lẫm, ít ra, tôi không phải mang theo một cục sắt trên lưng. Laptop có thể làm tất cả những gì máy bàn có thể làm được, nhưng chắc chắn có một điều nó không thể, đó là đưa tôi trở về là một con người đúng nghĩa.