Tôi nghĩ rằng tôi là người hiểu các bạn, hoặc ít ra cũng là một người mà các bạn tin tưởng mà đưa ra những câu hỏi vướng mắc của mình trên blog… Nếu ai đó hỏi tôi rằng: Điều gì đã khiến một tên coder quèn như tôi cũng muốn viết gì đó cho sinh viên IT, thì câu trả lời là, tôi viết bài này cả cho bản thân tôi nữa.

Tôi đã từng code trên cái máy tính với chip lõi đôi, tốc độ xử lý chỉ bằng 1/3 cái điện thoại tôi đang dùng hiện nay. Các bạn đang sống trong thời kỳ bùng nổ thông tin, nơi mà chúng ta có rất nhiều thứ, có nguồn tài liệu từ internet vô hạn, có điện thoại thông minh, có những đám mây cloud trên bầu trời…

Nhưng dù ở thời đại nào, trong điều kiện hoàn cảnh nào đi nữa, chúng ta cũng có chung niềm đam mê lập trình như nhau…


Rồi ngày mai cuộc sống sẽ cuốn các bạn đi, code của các bạn sẽ không còn là những dòng code đầy đam mê như trước nữa, đến một lúc nào đó, code của bạn phải làm ra tiền. Tôi nói thật đấy, bạn sẽ phải trả tiền phòng, tiền điện nước, internet, code của bạn trước khi làm thỏa mãn đam mê, thì trước hết nó phải đáp ứng được tầng thấp nhất của tháp nhu cầu Maslow cái đã.

Có những lúc tôi ngụp lặn giữa những dòng code, báo cáo, deadline… Có lúc tôi lơ đễnh, những đam mê, ý tưởng và ước vọng của tôi ngày xưa đâu rồi? Nó vẫn còn, nhưng tôi không có thời gian để làm nó nữa. Thì cái ngày lên giảng đường, tối được về nghiên cứu và làm những gì mình thích như các bạn, nó thật là tuyệt vời, như một giấc mơ vậy.

sinh vien it


Tôi biết các bạn đang mong ước một cuộc sống tốt đẹp sau khi ra trường, một công việc tốt với mức lương cao, được làm việc trong văn phòng đẹp, được đi du lịch nhiều nơi. Điều đó không có gì là sai cả, bạn có quyền xứng đáng được như thế. Và theo những gì tôi biết, điều mà bạn mong muốn như công việc tốt với mức lương vài nghìn đô là hoàn toàn có thể đạt được.

Nhưng bạn phải làm cái gì đó trước đã.

Ngay lúc này, bạn có thừa thời gian để làm những gì bạn thích, bạn không nhiều tiền nhưng cũng không phải nặng gánh mưu sinh. Tâm trí của các bạn được tự do cho những ước mơ lớn, nếu không muốn trở thành một lão già tiếc nuối như tôi, hãy làm gì đó.

Đừng hoang phí tuổi trẻ thêm nữa, đừng bỏ lỡ cơ hội, nếu đang yêu, hãy cứ yêu đi, hãy cứ dại khờ theo đuổi những gì bạn muốn. Bởi vì khi đã ra bên ngoài cuộc sống, vai đầy những lo toan, thì bạn sẽ chẳng còn thời giờ nào mà nghĩ đến ý tưởng hay muốn làm cái gì cả đâu.

Hãy dần dần biến những ý tưởng nho nhỏ thành hiện thực, có thể đó không phải là những dòng code tốt nhất thế giới, nhưng nó mang lại giá trị. Mark cũng đã từng dại khờ mà tạo nên Facebook như thế đấy.


Tôi thật sự cảm thấy buồn khi một bạn nào đó mà tôi chưa từng biết mặt gửi tin nhắn cho tôi rằng “anh ơi có lẽ em bỏ IT anh ạ”. Tôi biết có bạn đang cảm thấy như thế, và chính tôi cũng đã từng có lúc cảm thấy như thế.

Rồi sẽ có lúc, cuộc sống làm bạn cảm thấy chán nản, trên con đường của mỗi người đều sẽ có những khó khăn, đó là một điều tất yếu, nhưng đừng bao giờ quên đi niềm đam mê với code bạn nhé.


Cuộc sống này là thay đổi, cũng như SQL lại có NoSQL vậy. Những gì tôi viết trên blog này, có thể sau vài năm sẽ không còn đúng nữa. Vài năm nữa bạn lại như tôi, lại lầm lũi ngồi viết những tâm sự như thế này. Thế giới là thay đổi, và thay đổi ngày càng nhanh, các bạn là những chiến binh mới, hãy nhanh tay mà nắm bắt, công nghệ tương lai đang nằm trong tay các bạn.