Đoạn code đáng giá nhất mà tôi đã từng viết
Nó chỉ là một ứng dụng chạy trên đồng hồ, cứ mỗi 30 phút ứng dụng sẽ khởi chạy, phát ra một tiếng chuông ting và đồng hồ sẽ rung lên rồi thoát.
Mục đích duy nhất của chương trình là nhận biết sự tồn tại và trôi đi của thời gian.
Tôi không đo thời gian bằng giờ phút giây, đơn vị đo thời gian của tôi là tiếng chuông, mỗi tiếng chuông bằng 30 phút. Cuộc đời của chúng ta sẽ có số lượng tiếng chuông hữu hạn, mỗi ngày tôi sẽ có 48 tiếng chuông.
Mỗi khi nghe thấy tiếng chuông vang lên, tôi biết thời gian đã trôi đi, tôi sẽ xem lại 30 phút qua tôi đã làm những gì, nó có ích với tôi hay không, liệu rằng tôi có bỏ phí tiếng chuông vừa rồi hay không. Tiếng chuông tiếp theo tôi sẽ sống như thế nào, dành tiếng chuông đó cho ai. Tôi nhận thức được thời gian đang trôi đi, và số lượng tiếng chuông còn lại trong tổng số tiếng chuông cuộc đời tôi đang giảm.
Tại sao tôi lại chọn 1 tiếng chuông bằng 30 phút? Tôi không muốn cuộc sống của tôi là những tiếng chuông liên tục, hối hả 5 hay 10 phút, cũng không muốn tiếng chuông quá chậm, đủ để cảm nhận thời gian đang trôi đi. Tôi muốn nó vừa phải, đủ chậm để nhìn, và đủ nhanh để không sống một cuộc đời hời hợt.
Tiếng chuông không phải là để thúc giục tôi phải cật lực làm việc, tiếng chuông nó chỉ là quy ước, để nhìn rõ bản thân, để sống không hời hợt. Tiếng chuông tiếp theo tôi sẽ yêu thương và quan tâm cho ai, tiếng chuông nữa, tôi sẽ dành nó cho bản thân tôi. Và tiếng chuông nữa…
Nó không phải là đoạn code có logic hay thuật toán phức tạp nhưng nó là đoạn code giá trị nhất mà tôi từng viết.